Đời không như là mơ!!
Cứ tưởng đời rộng lượng cho tôi hết thảy mọi thứ tôi muốn, nhưng nào ngờ đời không như là mơ!
......
Đã bao lần tôi được đọc hay được nghe về điều này. Tôi cũng đã nhiều lần tự nhủ, "đời không như là mơ", đừng mơ ước đến những giấc mộng hảo huyền để rồi một ngày tỉnh mộng lại thấy tiếc nuối.
Một buổi sáng đẹp trời tỉnh giấc, chợt nhận ra mình đang chìm đắng khá lâu trong giấc mộng đẹp ấy. Tôi giật mình hoảng hốt, đã bao lâu rồi tôi chìm đắm vào giấc mơ ấy mà quên mất đi mình đang có được những thứ mà mình hằng ao ước một cách quá dễ dàng.
Tôi bắt đầu sợ, sợ mất đi những thứ quý giá ấy. Vì tôi thừa biết rằng, những gì mình có được quá dễ dàng thì cũng nhanh chóng mất đi.
Rồi cũng đến cái ngày ấy... Tôi tự hỏi, tại sao Người lại cho tôi quá nhiều thứ để rồi một ngày nọ lại lấy hết thảy chúng đi.
Người ta bảo, dù bạn có đọc bao nhiêu sách, có nghe bao nhiêu lần, có chuẩn bị tinh thần đến đâu, thì khi bạn trải nghiệm một điều gì đó mới mẻ, thì nó cũng sẽ hoàn toàn mới với bạn mà nhất định bạn sẽ gặp lúng túng trong cách giải quyết nó hay thậm chí là giải quyết một cách ngốc nghếch hay ngu xuẩn.
..........
Sau khi giấc mộng bỗng dưng vỡ tan, nhiều người chọn cách
Im lặng và ngừng mộng mơ
Hay trách móc ai đó
Hay trách móc bản thân
Hay oán hận
Tôi cũng đã như vậy, ...
Nhưng tôi của ngày hôm nay không như vậy nữa:
Tôi vẫn là một cô gái mộng mơ hay thậm chí còn hơn thế nữa.
Tôi không oán trách ai cả, tôi không muốn dành thời gian quý báu của mình để oán trách một ai đó không " quan trọng" lắm trong cuộc đời tôi.
Tôi càng không trách bản thân mình, mình đã là chính mình, mình đã thơ ngây, ngô ngê và ngốc nghếch thế đấy, mình đã từng thế đấy.
Tôi học được càng nhiều thứ hơn về cuộc sống, thậm chí tôi phải cảm ơn những gì mình đã trải qua. Nhờ đó mà tôi hiểu mình hơn. Nhờ đó mà tôi biết được một con người mới của tôi, tôi ngạc nhiên và bỡ ngỡ về Tôi lắm.
Tôi thấy mình khôn hơn, khôn hơn để không phải vớ vào những tình huống như vậy nữa.
Tôi thấy mình cười nhiều hơn, và chỉ cười với những người tôi yêu thương, vì tôi không có nhiều thời gian cho tất cả.
Tôi thấy mình mạnh mẽ hơn, mạnh mẽ hơn để yêu và để chiều chuộng bản thân tôi.
Tôi thấy tôi yêu Tôi hơn, tôi nuông chiều và chăm sóc tôi mỗi ngày.
Những gì tôi trải qua xứng đáng là một phần kí ức của tôi, dù vui hay dù buồn.
Và tôi yêu những kí ức đó. Mỗi lần nghĩ về nó, tôi lại phá cười,
"Ôi mình của ngày hôm qua thật ngô ngê, ngốc nghếch làm sao!!!"